Thứ Năm, 1 tháng 10, 2009


Hạnh phúc diệu kỳ của đôi vợ chồng câm điếc
Tình yêu và cuộc sống của cặp vợ chồng khiếm thính Lê Văn Ánh và Vũ Thị Thu Phương (Hà Nội) rất giản dị, chân thật. Họ lặng lẽ nắm tay nhau vượt qua những khúc quanh của số phận.

Năm 2003, khi Phương tham gia chương trình giao lưu của người khuyết tật “Vẻ đẹp trong sự đa dạng” ở công viên Lê- nin, Hà Nội, chị thực sự ấn tượng mạnh khi thấy Ánh năng nổ, nhiệt tình, phụ trách việc quản lý tổ chức của Chi hội người khiếm thính Hà Nội với hơn 100 thành viên. Phương nhớ lại: “Anh ấy chạy qua chạy lại như con thoi. Khi có việc cần tập hợp, anh lại phải đi “vỗ vai” từng người một vì không thể... gọi”. Thời gian yêu nhau, cũng có vài lần Ánh mời Phương đi uống nước, nhưng họ chỉ ngồi bên nhau lặng lẽ, muốn tâm sự mà Ánh bảo: “Ở chốn đông người mà lại cứ “khua tay”, người khác không hiểu thì phiền lắm”. Một lần, Ánh ra dấu hỏi Phương: “Em có yêu anh không?”. Phương ngượng đỏ mặt, nhìn Ánh thật lâu rồi ra dấu trả lời “Có”. Một thời gian sau, Ánh lại hỏi Phương: “Chúng mình có thành vợ chồng được không?”; Phương trả lời: “Để tình yêu có thêm thời gian, đừng vội”. Biết tin con gái có người yêu, bố mẹ Phương rất lo, sợ con gái mình chưa đủ chín chắn. Lúc này, bố mẹ Phương đã rời quê Nam Định vào Cần Thơ sinh sống. Bố mẹ gọi điện cho bác, nhờ dịch lại bằng ngôn ngữ ký hiệu để nói chuyện với Phương. Bố mẹ hỏi Phương: “Yêu Ánh lâu chưa?”, Phương trả lời: “Mới yêu”. Bố mẹ lại hỏi: “Ánh có hay uống rượu, bia không?”, Phương bảo: “Không biết rõ”. Không yên tâm về con gái, biết nhà Ánh nghèo, bố mẹ gửi tiền rồi “lệnh” cho hai đứa đi tàu vào Cần Thơ để trực tiếp kiểm tra chàng rể tương lai. Bằng tình yêu chân thành, tính nết ngoan hiền, chăm chỉ, Ánh đã vượt qua được kỳ sát hạch của “ông bà nhạc” và thuyết phục họ đồng ý cho làm đám cưới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét